Chương 35

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 8 0
Chương trước Chương tiếp
Ánh mắt bà ta bỗng khựng lại khi nhìn thấy Tưởng Nam Nhứ.

Một thiếu nữ trẻ tuổi, áo trắng đơn giản, búi tóc nhẹ nhàng, trên mặt không phấn son mà vẫn phơn phớt hồng, toát lên vẻ thanh thuần linh động.

Trước đó đã nghe Tưởng di nương mang theo một cô nương xinh đẹp như tiên về phủ, nhưng Triệu mụ mụ chẳng để tâm. Bà ta từng gặp không ít mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, đâu dễ gì để lọt mắt xanh.

Thế nhưng hôm nay, vừa thoáng nhìn qua, lòng bà ta liền dấy lên cảm giác bất an. Còn chưa trang điểm đã đẹp đến vậy, nếu thực sự ra sức tô điểm, chẳng biết sẽ khiến Chử lang sẽ si mê đến đâu.

Gió lạnh thoảng qua, thổi tung mấy sợi tóc mai của Tưởng Nam Nhứ. Nàng khẽ vuốt lại tóc, ung dung tránh né ánh mắt dò xét của bà tử kia. Nhìn thái độ cung kính của Mộng Nguyệt, nàng đoán người này chắc chắn không đơn giản.

Không rõ là người của lão phu nhân, hay thuộc về Khương Tuyết Oản.

Hai người nói chuyện qua lại một hồi, Mộng Nguyệt đang định đưa Triệu mụ mụ vào nhà kề chờ đợi, bỗng thấy bà ta phất tay, nói thẳng: “Phu nhân chỉ sai ta đến thăm nom sức khỏe của Tưởng di nương. Nếu không có gì, xin mời di nương qua Thấm Phương Các một chuyến.”

Nói xong, Triệu mụ mụ không còn tỏ thái độ cương quyết muốn vào phòng như lúc trước, ngược lại thản nhiên cáo từ rời đi.

Mộng Nguyệt biết không tiện giữ bà ta lại, đành tự mình tiễn ra tận cửa.

Tiễn Triệu mụ mụ xong, Tưởng Nam Nhứ theo Mộng Nguyệt vào nhà chính. Vừa bước vào, nàng thấy Mộng Dao đang búi tóc cho Tưởng Văn Thúy. Đôi tay của Mộng Dao chẳng biết khéo léo thế nào, chỉ thoáng chốc đã khiến mái tóc cứng nhắc trở nên mềm mại, sống động hẳn lên.

Nghe Mộng Nguyệt bẩm báo xong, Tưởng Văn Thúy nhìn qua chiếc gương đồng đã ố vàng, liếc mắt thấy bóng dáng Tưởng Nam Nhứ. Nàng ấy lên tiếng, giọng điệu chẳng hề ngạc nhiên: “Triệu mụ mụ đã gặp muội rồi sao?”

“Dạ, vừa ra khỏi cửa liền chạm mặt.” Tưởng Nam Nhứ cúi đầu đáp.

Nghe vậy, Tưởng Văn Thúy hừ nhẹ. Những ngày qua nàng ấy luôn cáo bệnh nằm phòng, chính là muốn để Khương Tuyết Oản không tìm được cơ hội dò la tin tức. Dẫu sao, một gương mặt nổi bật như Tưởng Nam Nhứ nhập phủ, sớm muộn gì cũng khiến người ta chú ý.

Quả nhiên, chưa được bao lâu, người bên đó đã tìm đến cửa.

Tưởng Văn Thúy biết dù mình có không muốn thì Chử lang cũng sắp về phủ. Khi đó, dù có muốn che giấu Tưởng Nam Nhứ cũng không thể giấu được nữa.

Vì vậy, sau khi dùng bữa sáng xong, Tưởng Văn Thúy dẫn theo Tưởng Nam Nhứ đến Thấm Phương Các gặp Khương Tuyết Oản.

Từ ngày nhập phủ, đây là lần đầu tiên Tưởng Nam Nhứ rời khỏi Tố Tê Uyển. Sau mấy ngày làm quen, nàng đã bớt căng thẳng, thay vào đó là lòng hiếu kỳ xen lẫn ngưỡng mộ trước sự xa hoa của Chử phủ.

Giàu sang dễ khiến người ta động lòng, nàng không khỏi nhớ đến những lời Tưởng Văn Thúy từng nói khi còn ở thôn Thanh Nguyên. So với việc gả cho trai quê rồi vất vả cả đời, chẳng bằng làm thiếp, được hưởng vinh hoa phú quý.

Ý nghĩ miên man, chân đã bước đến cửa viện Thấm Phương Các. Nhìn quanh, Tưởng Nam Nhứ không khỏi thầm kinh ngạc. So với nơi ở của Tưởng Văn Thúy, nơi này quả thực như một trời một vực.

Dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, hai người được đưa vào nhà kề đón khách. Rèm cửa vừa vén lên, hơi ấm tỏa ra khiến mặt cũng thấy nóng bừng. Giữa phòng đặt hai chậu than hồng, lửa rực rỡ, hơi nóng bốc lên cuồn cuộn.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!