Chương 21

Đăng lúc 00:10 27/08/2025 7 0
Chương trước Chương tiếp
Lưu Hiểu Vân nghe xong thì tức đến nỗi dậm chân: “Con đúng là đồ ngu ngốc, đó là nhà họ Chử đấy! Ở trước mặt hầu gia cũng có tiếng nói, nếu con có thể quen mặt với người nhà họ Chử, chẳng phải còn tốt hơn gả cho Thường phú thương kia sao?”

Nói đến đây, ánh mắt Lưu Hiểu Vân sáng lên. Nếu Tưởng Văn Thúy có thể dựa vào nhà họ Chử để một bước lên trời, thì con gái bà ta tại sao lại không thể chứ?

Có nhà họ Chử che chở, nhà tam bá trở thành thế lực lớn trong thôn, ai cũng phải nể mặt vài phần. Nếu con gái bà cũng có thể bám víu vào nhà họ Chử, chẳng phải bà ta cũng sẽ được hưởng vinh hoa phú quý hay sao?

Càng nghĩ càng thấy đúng, Lưu Hiểu Vân nhìn chằm chằm Tưởng Nam Nhứ, càng nhìn càng thấy có hy vọng.

Vẻ mặt bà ta trở nên phấn khích, ánh mắt lóe lên tia tham lam. Bà ta nắm lấy tay Tưởng Nam Nhứ, kéo nàng lại gần, ánh mắt lóe lên tia cuồng nhiệt: “Ngày mai con lập tức đi tìm tứ tỷ tỷ, nói là con đồng ý. Nhớ phải ngọt giọng một chút, đừng để tứ tỷ đổi ý.”

Tưởng Nam Nhứ nghe vậy, khóe môi nở nụ cười mỉa mai, chậm rãi hỏi: “Vậy nếu con đi Tín Dương, còn hôn sự thì sao?”

Lưu Hiểu Vân là người coi trọng danh lợi trên hết. Không có lợi thì không động tay, không chiếm được lợi thì tức giận, mà nếu có thể đạt được lợi ích lớn hơn, bà ta chẳng ngại hy sinh bất kỳ ai, kể cả con gái ruột của mình.

“Còn lo hôn sự gì chứ? Chẳng phải con cứ ồn ào muốn chờ kỳ thi mùa xuân qua rồi mới định sao? Ta thấy hay là cứ đợi Thẩm Hoài Thư từ kinh thành trở về rồi tính tiếp. Mấy ngày này, con phải ngoan ngoãn đi theo tứ tỷ tỷ.”

Trong lòng đã có tính toán khác, Lưu Hiểu Vân chẳng thèm để tâm đến Thẩm Hoài Thư hay Thường phú thương nữa. Bà ta chỉ chờ Tưởng Văn Thúy đồng ý đưa Tưởng Nam Nhứ đến nhà họ Chử là coi như chuyện đã thành công hơn phân nửa.

Chỉ cần con gái bà có chút thủ đoạn, thêm chút quyến rũ, những kẻ đàn ông kia có ai không rơi vào lưới chứ?

Sáng sớm hôm sau, Lưu Hiểu Vân đã không chờ nổi mà đem chuyện này bàn với chồng.

Tưởng Thanh Phong ngồi bên mép giường, lưng hơi còng, cúi người xoa bóp đầu gối. Nghe xong kế hoạch của phu nhân, ánh mắt thâm sâu của ông ta khẽ động.

“Cũng phải xem Nhứ tỷ nhi có đồng ý không.”

Lưu Hiểu Vân chẳng thèm để tâm, vuốt tóc mái, nhếch môi nói: “Nó có đồng ý hay không thì làm sao? Với tính tình của nó, dám cãi lại ta sao?”

Trời vẫn chưa sáng hẳn, ánh sáng lờ mờ khiến căn phòng vốn đã nhỏ hẹp càng trở nên tối tăm ngột ngạt.

Lưu Hiểu Vân như nhớ ra điều gì, khó tin nhíu mày, rồi bất ngờ ngồi phịch xuống cạnh Tưởng Thanh Phong. Bà ta ghé sát vào, giọng đầy giễu cợt: “Sao? Chẳng lẽ người làm phụ thân lại phát hiện ra lương tâm, bắt đầu đau lòng cho khuê nữ rồi?”

Bị thương ở chân khiến Tưởng Thanh Phong vốn đã phiền muộn, giờ lại nghe Lưu Hiểu Vân lải nhải bên tai càng khiến ông ta bực bội hơn. Ông ta nhắm mắt lại, lười nhìn bà ta, chỉ qua loa xua tay: “Ý ta là đừng dồn con bé quá mức, tránh để nó nổi giận làm chuyện khó coi.”

“Ta còn nói câu đó, nó dám làm loạn chắc?” Lưu Hiểu Vân hừ lạnh, hoàn toàn không tin cô con gái từ nhỏ đã bị mình chèn ép lớn lên lại dám phản kháng. Trong lòng bà ta, Tưởng Nam Nhứ từ lâu đã quen với việc nghe lời, lần này cũng chẳng khác gì.
Chương trước Chương tiếp
BÌNH LUẬN TRUYỆN

    Chưa có bình luận nào. Hãy là người đầu tiên bình luận!